Một con lợn rừng lớn như một chiếc xe hơi đụng đổ một cây cổ thụ, từ trong rừng sâu vọt ra.

Trong đôi mắt ti hí hoàn toàn tỷ lệ nghịch với cơ thể to lớn của nó tràn đầy mới lạ, bắt đầu từ khi sinh ra đến giờ, nó chưa từng rời khỏi phạm vi dãy núi Tề Linh này.

Nghe đám quái vật trốn từ bên ngoài vào nói rằng thế giới bên ngoài bị một loại động vật hai chân đứng thẳng khống chế, đám quái vật này ngoại trừ số lượng đông thì chẳng có hay ho.

Loài động vật này nhát gan yếu ớt, chỉ biết la hét chói tai và chạy trốn, thích chăn nuôi những sinh vật khác để cung cấp thức ăn cho mình, đồng thời còn tùy tiện phá hư hoàn cảnh tự nhiên, làm cho rất nhiều giống loài gặp nạn diệt vong.

Ah đúng rồi, loài động vật này cũng có chỗ tốt.

Đó chính là chúng ăn rất là ngon!

Lợn rừng mặc dù chưa từng ăn thịt người nhưng bị đám quái vật trốn vào núi ảnh hưởng nên mỗi khi nghĩ tới con người nó lại chảy nước miếng.

Lần này ngọn núi gặp sự cố, lợn rừng muốn nhân cơ hội này đi ra ngoài nếm thử hương vị con người.

Mắt thấy đã sắp từ trong dãy núi trốn ra ngoài thì một viên đạn bắn tỉa có đường kính rất lớn trực tiếp bay vào đầu nó, nơi đó bị viên đạn bắn thủng một lỗ máu thịt bê bết.

Viên đạn này cũng không lấy đi sinh mệnh của quái vật lợn rừng, vết thương to cỡ cái chậu rửa mặt trông có hơi dọa người nhưng chỉ bị thương ngoài da mà thôi, đối với thể hình khổng lồ của lợn rừng thì không thể nào xem là vết thương nguy hiểm trí mạng.

Nhưng viên đạn này làm lợn rừng choáng váng một chút, tiếp đó lại một viên đạn hỏa tiễn bay tới nổ tung ở bên cạnh nó, tiếng vang điếc tai bao trùm vị trí của nó.

Những viên đạn đó ít nhất là cũng được bắn ra từ súng trường, thậm chí còn có súng máy hạng nặng, uy lực không phải loại súng lục bình thường có thể so sánh.

Đợi đến khi dừng lại, con quái vật lợn rừng này đã chết tới mức không thể chết thêm được nữa, trên người nó chi chít vết đạn, giống như một cái tổ ong vò vẽ màu đỏ thật lớn vật.

Cái xác này cứ vậy nằm ở đó, không ai xử lý, như thế có thể kinh sợ đám quái vật khác.

Nhìn con lợn rừng này ngã xuống, vẻ mặt Lâm Triết Viễn cũng không hề thả lỏng, giải quyết được một con lợn rừng căn bản không đáng vui mừng, phiền phức thật sự vẫn còn ở phía sau.

Nếu như chỉ có quái vật cấp bậc như con lợn rừng này thì căn bản không cần phái siêu thợ săn tới giúp đỡ bọn họ.

Không sai, chính là Lâm Triết Viễn của Hiệp Hội Thợ Săn thành phố Phù Dung Hà, anh nhận nhiệm vụ canh chừng con đường chính rời khỏi núi Tề Linh.

Con đường như thế có khoảng mười mấy nơi, mỗi nơi đều có một số lượng thợ săn không nhất định tiến hành trông coi.

Hiện giờ thợ săn ở lại thành phố Phù Dung Hà chỉ còn hai người là Tiêu Tân Lôi và Đinh Minh Quang không có sức chiến đấu, có hai bọn họ ở, ít nhất khi bọn họ dốc hết sức thì thành phố Phù Dung Hà cũng sẽ không xuất hiện hỗn loạn lớn.

Mà số thợ săn Lâm Triết Viễn dẫn theo bao gồm Lâm Lộ, Diêm Tu, Lý Đại Trang vừa mới gia nhập và một người mới khác nữa, tính cả Lâm Triết Viễn thì tổng cộng có năm người siêu năng.

Đại đội nhân viên hỗ trợ của Hiệp Hội Thợ Săn thành phố Phù Dung Hà cũng được anh gọi tới mấy chục người, mỗi người đều cầm vũ khí sát thương lớn mai phục ở gần đó, chỉ cần có quái vật xuất hiện thì bọn họ sẽ lập tức nhắm bắn.

Người bình thường đơn độc cầm vũ khí đạn dược thật ra không có chút đe dọa gì với loại quái vật này.

Nhưng khi có cả một số đông nhân viên hỗ trợ thì số vũ khí đạn dược này sẽ trở thành dòng lũ kim loại, có được uy lực rất mạnh.

Rất nhiều loại quái vật không thể chỉ dùng vũ khí nóng tiêu diệt, may mắn chính là phần lớn quái vật của dãy núi Tề Linh đều không thể vô hiệu được tổn thương do súng đạn gây ra.

Nhóm nhân viên hỗ trợ tuy có thể tạo ra tác dụng lớn nhưng nguy hiểm cần phải đối mặt cũng lớn hơn nhóm thợ săn, bởi vì bọn họ không có năng lực bảo vệ mình, một khi bị quái vật tiếp cận thì kết cục chỉ có tử vong mà thôi.

Thế nhưng Lâm Triết Viễn phải làm như thể, nơi này sẽ luôn xuất hiện quái vật, nếu cứ để thợ săn xử lý thì khi quái vật có lực đe dọa thật sự xuất hiện thì sẽ không đủ sức lực đối phó.

Vì thế chỉ khi nào nhân viên hỗ trợ đối mặt với nguy hiểm tính mạng, hoặc là bọn họ thật sự không thể xử lý được quái vật thì mới ra tay, những thời điểm khác thì nghỉ ngơi dưỡng sức.

Vưu Hán ở trong đội ngũ nhân viên hỗ trợ, năng lực của cô chỉ mới khôi phục vài ngày, hiện nay Lâm Triết Viễn cũng chưa biết tin tức này.

Mà nguyên nhân Vưu Hán có mặt trong đội ngũ là vì cô là đại đội trưởng của đội nhân viên hỗ trợ thành phố Phù Dung Hà.

Đột nhiên Lâm Triết Viễn mở mắt ra, một cọng xúc tua mảnh màu đỏ từ tay anh bắn ra bay lên bầu trời đâm xuyên qua một con chim quái dị.

Đây là lối đi mà bọn họ trông coi, như vậy ngay cả một con chim cũng không thể bay ra ngoài.

Con chim này cao cỡ nửa người, móng vuốt sắc bén của nó có lẽ dễ dàng cắt đứt miếng tôn, mặc dù cơ thể bị đâm xuyên như nó vẫn không chịu an phận, thẳng tới khi Lâm Triết Viễn đâm xúc tua vào trong đầu nó, nó mới chịu thành thật.

"Con chim kỳ quái này ở bên ngoài có lẽ được tính là quái vật nhưng ở núi Tề Linh thì thực lực cỡ này chẳng là gì cả, có lẽ chúng sống kiểu bầy đàn."

Trong đầu vừa mới xẹt qua suy nghĩ này, Lâm Triết Viễn có cảm giác nhạy bén nhất cảm nhận được hơi thở từ sâu trong rừng rậm truyền tới, sắc mặt anh đột ngột thay đổi, lớn tiếng nói: "Nhóm nhân viên hỗ trợ chú ý, sẽ có một đợt công kích tới từ trên không trung!"

Lâm Triết Viễn vừa nói xong thì tiếng ríu vang dội vang lên, vài con ưng khổng lồ có lông vũ tỏa ra màu vàng óng ánh từ phía dãy núi xuất hiện, mà ở phía sau những con ưng khổng lồ kia còn có một mảng lớn loại chim kỳ quái này!

Những con ưng khổng lồ màu vàng kia cùng chủng tộc với anh ưng quái mà Ôn Văn đã bắt, mà đám chim quái dị kia thì chỉ là cấp dưới của đám anh ưng quái này.

Đợi đến khi đám chim này bay tới đủ gần, Vưu Hán ra lệnh một tiếng, hơn mười khẩu súng ống khác nhau bắt đầu oanh tạc, đám chim quái dị kia giống như sủi cảo từ trên trời rớt xuống.

Hình thể của chúng nhỏ, lực phòng ngự của da lông cũng không mạnh, chỉ cần đạn thôi cũng có thể tổn thương chúng.

Sau khi làn mưa đạn đầu tiên qua đi, đám chim kia hiển nhiên sẽ không chịu đòn như thế, đám anh anh quái đầu đàn ra lệnh cho chúng nó nhanh chóng thay đổi quỹ đạo bay, để nhóm nhân viên hỗ trợ ở bên dưới không dễ dàng tiến hành nhắm bắn.

Tiếp đó chúng nó thỉnh thoảng từ trên không trung lao xuống, bắt nhân viên hỗ trợ đang nổ súng lên bầu trời, sau đó vài con dùng lực xé toạc.

Đối mặt với tình huống khủng khiếp này, chỉ cần nổ súng sẽ chết, bởi vì sẽ hấp dẫn đám chim tấn công.

Nhưng nhóm nhân viên hỗ trợ vẫn không ngừng lại, bởi vì bọn họ biết, một khi thả đám quái vật này đi thì bị xé nát không chỉ là bọn họ mà còn là nhóm dân chúng bình dân không hề biết gì ở trong thành phố.

Trước khi bọn họ chết sẽ không dễ dàng để đám quái vật kia rời khỏi nơi này.

Nhóm Lâm Triết Viễn cũng không nghỉ ngơi dưỡng sức nữa mà bắt đầu ra tay, xúc tua đỏ, ánh sáng trắng thánh khiết, cú đá mạnh mẽ và một con thủ vệ xui xẻo màu xanh nâu cùng ra tay.

Từng con chim quái dị bị đánh chết, thế nhưng tình huống không giảm nhẹ bao nhiêu, phiền phức nhất chính là đám anh ưng quái trên bầu trời, chúng nó có khoảng bảy con, là một tộc đàn loại nhỏ.

Trong đó sáu con có thực lực cấp Tai Hại, con mạnh nhất thậm chí đã gần đạt tới cấp Tai Nạn, mà con anh ưng quái vàng ươm khổng lồ thủ lĩnh thì tỏa ra hơi thở của cấp Tai Nạn.

Vưu Hán thở dài một hơi, cởi bỏ nút áo vest màu xám trên người, bên trong là một bộ quần áo chiến đấu màu bạc.

Trong tình huống hiện giờ, cô không thể giấu giếm chuyện mình đã khôi phục năng lực nữa rồi.

0.13318 sec| 2429.008 kb